Dại Nhân: _ Này Tiểu Thiên, ngươi phải biết Bụt A Mi Tò Phò như một chiếc thuyền to, thế nên tảng đá dù lớn đến đâu, nặng cỡ nào thuyền cũng chở nổi. Vì vậy, một kẻ dù gây nhiều ác nghiệp cũng được cứu rỗi, độ thoát dễ dàng.
Tiểu Thiên: _ Nhưng tảng đá to có nổi hay chìm cũng chẳng chết ai. Ngược lại, bao nhiêu nạn nhân vô tội bị kẻ ác nhân hại chết, nếu họ không tín-nguyện-hành thì có nguyện lực nào tiếp rước cho họ?
Những linh hồn đáng thương ấy vất vưởng về đâu? Sao A Mi Tò Phò lại đại ích kỷ, dại độ, dại tha… mồi đến thế?
Dại Nhân: _ Ngài Angulimala là tướng cướp nhưng vẫn được cứu rỗi và trở thành A-la-hán thì sao?
Tiểu Thiên: _ Thì vì ngài Angulimala đã quyết tâm hoàn lương, với tâm nguyện thà chết chứ không tạo thêm ác nghiệp, nên khi bị đánh đập, hành hạ, tra tấn, đâm chém của biết bao trận đòn thù, ngài vẫn âm thầm cắn răng chịu đựng, không một tiếng oán than đánh trả.
Chính Đức Thế Tôn đã phải an ủi sách tấn ngài phải cố tâm chịu đựng, vì nếu không như thế ông ta sẽ bị nấu sôi ngàn năm trong địa ngục. Đã trả nợ sòng phẳng cho nhân quả và quyết tâm tu hành thì phải được giải thoát. Làm gì có chuyện phi nhân quả “buông đao lập địa thành Phật”, “thuyền to chở ác lớn” dễ dàng như thế!
Ông liệu chừng mà tin mấy ông tu sĩ gốc Bà-la-môn và pháp môn “mì ăn liền” của họ! Mang tà kiến, coi thường luật nhân quả, tội đọa địa ngục đấy!
Dại Nhân: _ Nhưng theo sớ giải những người cùng hung cực ác vẫn có thể yên ổn được tiếp dẫn về cõi Độ Tịnh, nhưng phải sanh vào hạng ‘hạ phẩm hạ sanh’ để tiến tu, và họ vẫn được sung sướng ở trong ‘hoa sen’ tới 12 đại-kiếp, tức 15 tỉ 360 triệu năm!
Tiểu Thiên: _ Chuyện ấy có thật không, chỉ có chú Cuội trên cung trăng mới dám khẳng định. Nhưng cho dù có chuyện đó, một kẻ cực kỳ tàn ác lại được hưởng ‘sung sướng, an vui’ dài hạn, còn các nạn nhân của họ thì sống chết mặc bay, thử hỏi nhân quả nghiệp báo ở chỗ nào? Triết lý nhân bản đạo đức ở chỗ nào? Lý lẽ như vậy có lợi cho ai, hại cho ai?
DHAMAPALA