Thần Khoa Học

Thần Khoa Học

NGƯỜI ĂN CHAY HOAN HÔ ĂN MẶN


Tôi ăn chay trường đã nhiều năm vì hai lý do tôi sẽ nói sau. Khi ăn chay và tìm hiểu những lời dạy thực sự của Đức Phật trong Chánh kinh Nguyên thủy về vấn đề chay mặn tôi mới ngộ ra nhiều điều lý thú.
Truy nguyên lịch sử của thói ăn chay sẽ thấy rõ nó xuất phát từ các sa-môn, Bà-la-môn trước cả thời Đức Phật. Như trong kinh Nikaya nhiều lần phản ảnh, cácBà-la-môn đã cổ xúy cho kiểu ăn chay và xem đó như một biểu hiện cho lòng từ tâm
Hơn nữa họ còn lớn tiếng chỉ trích, đả phá, vu khống những Tỳ Kheo ăn “tam tịnh nhục”. Những sự kiện như thế nhan nhản trong Kinh Nikaya, chỉ có những ai không đọc hoặc đọc không kỹ thì mới không thấy, không biết.
Có ăn chay mới thấm thía lời của Đức Phật. Ngay trong chánh Kinh, có lần Ngài nói rằng Ngài quán thấy hằng hà sa số chúng sanh trong từng giọt nước. Ngày nay, sự thật này đã được chứng minh dưới kính hiển vi. Rõ ràng tiếng rống sư tử đã mạnh mẽ tố cáo lối ăn chay đạo đức giả của các sa-môn, Bà-la-môn ngoại đạo.
Thực vậy, với một Tỳ Kheo ăn một miếng thịt thanh tịnh vì “không thấy, không nghe, không nghi ngờ” người khác giết con vật cho mình, hẳn nhiên vị Tỳ Kheo ấy đã từ bi gấp trăm, gấp ngàn vạn lần các ông sa-môn, Bà-la-môn “chay rởm”. 
Bởi lẽ, trong ly nước các ông uống; trong dĩa rau, miếng đậu hũ các ông ăn hằng ngày đã có vô số, vô lượng chúng sanh phải chết trong lỗ bụng của các ông. Không theo nguyên tắc “tam tịnh nhục” thì các sa-môn, Bà-la-môn chính là những kẻ sát sanh tàn nhẫn, vô nhân đạo và đạo đức giả nhất.
Nếu các sa-môn, Bà-la-môn cho rằng những vi sinh vật ấy quá nhỏ bé không đáng kể, thì xin nhắc họ rằng ai đã hô hào cái gọi là đạo đức hiếu sinh cho đến một con kiến tí xíu cũng không nên giết, vì dù nhỏ bé nó cũng là một sinh mạng kia mà.
Biết thương đến con kiến nhỏ gấp vạn lần con gà thì xin các ông hãy thương cả vô số những chúng sanh vi sinh trong ly nước, trong dĩa rau của các ông mà hãynhịn uống nhịn ăn để đừng giết hại chúng nữa. Tất nhiên tổ sư của các ông dù có sống lại bảo các ông như thế các ông cũng chẳng dám.
Thế nhưng khi người ta ăn “tam tịnh nhục” một con gà, con cá thì các ông lại to mồm cho là độc ác. Thế mới biết cái thói đạo đức giả của các sa-môn, Bà-la-môn vẫn còn di truyền lâu dài dai dẳng qua hằng ngàn năm như thế nào.
Các sa-môn, Bà-la-môn lên giọng dạy đời người khác rằng không nên ăn cá thịt để người khác không phải sát sanh hại mạng. Đúng vậy! Thế thì họ cũng đừng nên ăn rau để người ta khỏi phải trồng trọt giết hại vô số côn trùng, sâu bọ. Chỉ biết phê phán người khác và không thấy sự vô lý của mình, đó cũng là tính chấtgiả đạo đức của những tên láu cá, hoặc nếu không thì cũng thuộc loại ngu si nhưng thích lươn lẹo.
Hẳn nhiều người còn nhớ ông sa-môn đầu tiên trong Đạo Phật hô hào ăn chay không ai khác hơn là Đề Bà Đạt Đa. Ông ta đã đề nghị Đức Phật ban thêm 5 giới cấm, trong đó điều thứ năm là không được ăn thịt cá.
Tất nhiên Đức Phật đã từ chối đề nghị ngu dốt của Đề Bà Đạt Đa, bởi lẽ nếu nhờ không ăn thịt cá mà ly được dục thì các loài trâu, bò, dê, ngựa… đã tuyệt chủng từ lâu rồi. Lối đạo đức giả của Đề Bà Đạt Đa chỉ đánh lừa được các chú Tỳ-kheo trẻ người non dạ, chứ làm sao qua mắt được các bậc trưởng lão trải đời hiểu đạo.
Thế nhưng, ngay sau đó các Tỳ-kheo mới đã kịp thời tỉnh ngộ và họ biết ngay rằng chính kẻ đạo đức giả đề nghị không ăn thịt cá ấy đã xúi dục vua A Xà Thế giết cha đoạt ngai vàng, lăn đá làm Phật chảy máu, xua voi điên hòng giết hại Phật. Tham dục của một kẻ ăn chay như Đề Bà Đạt Đa có khi còn gấp ngàn vạn lần người đời ăn mặn.
Rõ ràng ăn chay và đạo đức là hai vấn đề hoàn toàn khác biệt, chúng chỉ là một đối với những kẻ giả đạo đức mà thôi! Đáng tiếc thay, sau này các đệ tử của Đề Bà Đạt Đa và các Bà-la-môn vẫn tiếp tục truyền thống giới cấm thủ ấy trong đạo Phật, đến độ xem nó như một phương cách để phân biệt chánh và tà, tốt và xấu, giữ giới hay không giữ giới.
Đã có kẻ còn lý sự bạt mạng cho rằng vì lính Pôn Pốt ở Campuchia theo truyền thống ăn thịt trong chùa nên tàn ác giết hằng triệu dân của mình. Nếu vậy bọn phát xít Nhật đã giết hằng chục triệu dân Trung Hoa và các dân tộc khác là do họ sinh ra và lớn lên trong một đất nước có truyền thống Đại Thừa chuyên ăn chay chăng?
Đọc đến đây hẳn người đọc phân vân thắc mắc vì sao tôi bênh vực cho truyền thống ăn “tam tịnh nhục”, thế nhưng lại ăn chay? Xin nói ngay, đó là do hai nguyên nhân sau:
Thứ nhất tôi theo hạnh khất thực, thọ nhận món ăn theo sự cúng dường của đàn na tín thí và vùng tôi ở gồm toàn những người phải ăn chay vì họ kiêng thịt cá, bởi thế tôi vẫn vui lòng ăn chay. Qua nhiều năm ăn chay và gặt hái nhữngbệnh tật, những nghiệp chướng từ ăn chay mà ra nên tôi bênh vực ăn “tam tịnh nhục” là vì vậy!
Thứ hai nếu tôi muốn ăn mặn cũng được, vì một số thí chủ khác hiểu tôi và sẵn sàng hộ độ riêng cho tôi đầy đủ. Nhưng làm thế tôi đã gây thêm phiền toái cho gia chủ. Vả lại tôi ăn chay để mạnh dạn nói lên những điều trên, và khi đó những kẻ ngu dốt nhưng đầy kiêu mạn không thể nói tôi vì thèm miếng thịt mà bênh vực ăn mặn.
Nói tóm lại, tôi là người ăn chay và sẽ hoan hô ăn “tam tịnh nhục” cho đến khi nào những người ăn chay hiểu điều đáng hiểu và không còn nói bậy mới thôi!
THÍCH TAM TỊNH